#cuoc song
Bài viết này mình viết ở blog cá nhân, có tựa đề là "23.12.2016 - Ngày tốt nghiệp thạc sỹ"
Hôm nay mình không nghĩ sẽ là một ngày quá đặc biệt, nếu như không có cuộc nói chuyện 2 phút giữa mình và thầy S.
Hôm nay mình trình bày kết quả luận văn cao học với các anh em trong lớp trước thầy L, thầy S, các trợ giảng và khách mời. Trong 4 bài trình bày, có mình và anh L được thầy S hướng dẫn, 2 bài còn lại được thầy L hướng dẫn. Sau màn "hỏi xoáy đáp xoay kịch tính" của các thầy, cả nhóm được mời ra khỏi phòng để các thầy thảo luận kết quả kín.
Chỉ mười mấy phút chờ đợi, mà cảm giác thật lâu vì nôn nao. Thầy L mở cửa bước ra hỏi cả nhóm, so would you like to know the result? (thế các em muốn biết kết quả luôn không?) Khi cả nhóm quay lại phòng, thầy L bắt đầu đọc điểm theo thứ tự thấp đến cao với 2 bài 2.0, 1 bài 1.3 - lúc này mình tưởng là bài của mình nhưng không phải, là bài của Đ. Cuối cùng, còn mỗi mình chưa biết điểm và mình cũng không kịp nghĩ gì thì thầy L đã dừng lại và nhường lời cho thầy S - là giáo sư hướng dẫn của mình: and Le, you got ONE POINT ZERO (Lê, em đạt 1.0). Ánh mắt của thầy lúc đó sáng, giọng nói chắc nịch nhưng cũng tràn ngập hân hoan. Còn mình thì gần như lặng người vì bất ngờ và vui sướng!
Sau mấy giây lấy lại bình tĩnh, mình thay mặt mọi người nói lời cảm ơn. Rồi các thầy hỏi thăm kế hoạch về nước của tụi mình. Vì các thầy bận nên chỉ nán lại một chút để chụp nhanh mấy tấm hình kỷ niệm với nhóm. Chụp vừa xong thì thầy S hỏi mình:
– So may you have time to meet me after the holiday? (Em có thời gian để gặp thầy sau Giáng sinh không?)
+ I'm afraid not. I’m leaving Germany on the 24th. Do you have time tomorrow? (Không ạ, em rời Đức vào ngày 24. Ngày mai thầy có thời gian không ạ?)
– No. But I have this thing to tell you. Should we go out for a while so we can talk about it? (Không, nhưng thầy có điều này cần nói. Mình ra ngoài một chút nhé?)
Lúc đó trong đầu mình chỉ nghĩ đến luận văn, chắc là 1.0 (điểm tuyệt đối trong hệ điểm của Đức) nhưng cũng có thiếu sót gì đó nên thầy muốn bàn đến việc cải thiện nó để, hm, công bố?! Nhưng mình đoán trật lất. Chuyện đại khái là, thầy có ấn tượng tốt với luận văn của mình nên đề nghị mình làm nghiên cứu sinh. Qua trao đổi với thầy L, thầy được biết là mình đang làm cho 1 công ty nào đó (chỗ này thầy L không biết nên nói đại, haha) nên thầy muốn trao đổi thêm về kế hoạch trong tương lai. Nếu mình có hứng thú tiếp tục làm về mảng mình đã viết luận văn và cũng là môn thầy đã dạy mình, thầy sẵn sàng làm người hướng dẫn cho mình. Nhưng hiện tại thầy không có vị trí nào trống trong viện nên thầy muốn thảo luận về những cơ hội khác.
Nghe đến đó thôi, mình đã một lần nữa lặng đi vì vui - niềm vui khi được công nhận. Mình cũng nói với thầy sơ qua rằng mình chưa nghĩ tới việc làm nghiên cứu sinh nhưng rất cảm ơn thầy vì thầy đã cân nhắc mình. Mình cũng kể rằng mình đang nộp hồ sơ vào chỗ A. Thầy nói chỗ A là một chỗ thuận lợi cho mình, và thầy nghĩ họ sẽ đón chào mình vì mình là 1 người thông minh (lần thứ n thầy nói chuyện này, thật ngại quá). Cứ làm ở A, và cố gắng học hỏi từ thực tế nhiều nữa, tận dụng mọi cơ hội để học, và nhờ sếp của mình hướng dẫn thêm. Mình cũng không biết nói gì thêm vì quá bất ngờ nên cũng chỉ cảm ơn và nói thầy mình sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này và gửi mail cho thầy trong thời gian tới.
… Thật sự trong 2 năm nay, có những lúc mình thấy người khác đánh giá năng lực của mình cao hơn những gì mình thực sự nghĩ về mình nhưng không phải lúc nào mình cũng bận tâm. Chỉ khi lời này đến từ những người giàu trải nghiệm hơn thì mình mới có chút lưu tâm. Lần này, người đó là vị giáo sư đã thuyết phục mình về mọi mặt, đã nhìn ra tiềm năng của mình và chủ động gợi ý để hướng dẫn mình, dù mình chưa một lần tỏ ý định là mình quan tâm đến việc làm Ph.D. (và thật sự mình cũng đã không hề nghĩ tới cho mãi đến 1 tháng gần đây). Đây là 1 đánh giá quá bất ngờ với mình, và là 1 lời đề nghị quá lớn mà sẽ thay đổi gần như cả cuộc đời phía trước.
… Trong năm nay, có 2 lần mình mừng đến gần khóc. Lần đầu là lúc nhận được thông tin chính thức từ học bổng, mình gọi cho má từ hành lang thư viện trường K mà cảm thấy hơi nghẹn ngào; và lần thứ 2 là hôm nay. Trên đường về, 1 con đường xa, lạnh mà mình bước đi 1 mình trong quá nhiều cảm xúc. Phần muốn trở về nhà thật nhanh để gọi cho gia đình, phần vì quá vui, quá bất ngờ và có chút hoang mang cho những gì vừa xảy ra và sẽ xảy ra. Mình cảm giác không thể giữ nổi những cảm xúc đó trong hôm nay; cảm giác nếu không viết ra, có lẽ mình không ngủ được.
Ba má, có lẽ ba má đã nhiều lần mừng vì trái ngọt mà tụi con đã nỗ lực để có được. Con dành trọn những gì con nhận được của hôm nay cho ba má và gia đình mình. Ba má tự hào về con, nhưng đồng thời hãy tự hào về bản thân vì đã để tụi con có cơ hội được va chạm, được học và trải nghiệm để trưởng thành. Nếu không có ba má, nếu không phải là gia đình mình, con đã không thể một mình vượt qua khó khăn với tinh thần cởi mở, đôi khi như 1 chiến sĩ vui vẻ, để tiếp tục bước tới.
Mình cũng nhắn tin cho vài người bạn thân về chuyện vui của hôm nay, rằng mình tốt nghiệp thạc sĩ rồi, bảo vệ tốt và đứng đầu khoá.
Những gì mình mong trong quá trình học là được tốt nghiệp hạng xuất sắc, để có 1 kỷ niệm thật trọn vẹn với việc đi học một lớp chính quy có thể là lần cuối cùng. Thật không ngờ rằng kết quả mình nhận được lại vượt hơn mong đợi. Thật mừng vì 2 năm đi học đã kết thúc tốt đẹp. Chúc mừng Lê!
---
Cập nhật ngày 14.04.2022
Hôm qua RB - đồng nghiệp nhờ mình nhập vài thông tin các luận văn sinh viên đã viết ở viện. Vì báo lúc cuồi giờ nên mình hẹn sáng nay làm. Buổi trưa lúc đi ngang phòng RB, RB gọi lại nói cảm ơn vì đã nhập thông tin giúp, mình cũng cười rồi quay đi. RB - bình thường vốn hơi lạnh lùng - gọi với lại, bảo là Lê này, trước đây tao đã đọc bài luận văn của mày. Mình cũng cười xởi lởi, ờ, 6 năm trước rồi, nhanh quá. RB bảo là tao nhớ bài mày làm tốt lắm Lê. Mình cười, cảm ơn rồi quay đi làm việc của mình.
Tình cờ tối nay đọc thấy bài viết này trong blog cũ nên mình đăng lại ở đây, nhắc lại một kỷ niệm đẹp thời đi học. Hơn 3 năm sau ngày bảo vệ luận văn, mình đã trở lại viện cũ và bắt đầu hành trình của một nghiên cứu sinh với thầy S. Mọi việc đã đến như một giấc mộng vậy đó.
Bài viết trước
Bài viết sau