#cuocsong
So với hoạt động đọc và xem (TV, video), việc nghe không có nhiều hấp dẫn với mình nên mình cũng ít để ý. Gần đây vì đi lại nhiều nên mình bắt đầu nghe thường xuyên hơn và cũng có cơ hội ngẫm nghĩ về chuyện này.
Những lần "nghe" đầu tiên của mình là từ máy cát sét của ba. Lúc đó khoảng năm chín mấy, ba hay mở nhạc, thời sự, chương trình Kể chuyện đêm khuya trên đài. Vì nghe trong vô thức nên nhắc lại giai đoạn này mình chẳng nhớ gì nhiều ngoài lời chào từ tốn quen thuộc của cô phát thanh viên: "Đây là đài tiếng nói Việt Nam, phát thanh từ Hà Nội, thủ đô nước CHXHCN Việt Nam".
Lần đầu tiên mình tìm nghe đài là mãi nhiều năm sau đó, lúc ôn thi đại học. Mình hay dò sóng trên điện thoại để nghe lúc học bài cho đỡ buồn. Thời đó mình chưa nghe nhạc quốc tế trên mạng nhiều, nên cũng nhờ nghe đài mà được cập nhật nhạc pop Âu Mỹ. "You're way to beautiful girl..." - mỗi khi nghe câu hát này vang lên là ký ức lúc đó lại trở về. Trong tất cả các chương trình trên đài mình nghe cho đến nay, Quick and Snow show là show mình yêu mến nhất, chắc là nhờ sự dẫn chương trình duyên dáng của "anh Quýt" và "chị Sáo Nâu". Đến giờ thỉnh thoảng mình vẫn nghe lại vài yêu cầu hay và các bài "bia tươi" và "bia héo" - là hai bài nhạc dạo cho tâm sự vui và buồn của các bức thư. Nghe nhiều đến nỗi có một vài câu nói trong thư mình còn thuộc nằm lòng, Một trong số đó là về một tình yêu không lời đáp: "Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn."
Lên đại học, mình không nghe đài nữa, cho đến lúc gần ra trường, mình mới bắt đầu tích cực nghe vài kênh dạy tiếng Anh trên Apple podcasts trước khi đi ngủ để luyện thêm tiếng Anh. Được chừng hơn một năm thì mình tốt nghiệp và đi làm, lúc đó không có nhu cầu luyện tiếng Anh nữa thì mình lại thôi.
Bẵng đi mấy năm sau, đến tận lúc mình phải đi làm bằng xe bus một tháng vài lần giữa Sài Gòn và Bình Dương, mình mới nghe trở lại. Không hiểu tại sao nhưng khoảng thời gian đó mình thích nghe bài "Khi người lớn cô đơn" trên xe bus mỗi chiều về - kể cả những lúc mình không có tâm sự buồn nào. Lúc đó ngoài nghe nhạc, nghe các kênh tiếng Anh, mình còn nghe được vài cuốn sách nói.
Rồi mình ra nước ngoài, thời gian đầu mình làm việc ở nhà nhiều nên mình không nghe mấy. Chỉ những lúc ăn một mình, mình mở sách nói linh tinh để nghe cho đỡ buồn. Mãi đến gần đây, cuộc sống trở lại sau đại dịch, mình lại đến chỗ làm thường xuyên hơn và dùng thời gian trên đường để nghe podcasts.
Gần như mỗi ngày đi làm, mình đều nghe bản tin ngắn của đài truyền thanh Đức. Mình đùa với bạn là vì ở Đức ai cũng phải đóng phí radio (gần 500.000/ tháng/ hộ gia đình) nên phải nghe thôi cho đỡ phí. Mà thực ra, mình nghe vừa để cập nhật tin tức vừa để học tiếng. Nghe được một thời gian mình thấy cũng có ích. Mình thấy kết nối với cuộc sống ở đây hơn khi nghe thời sự và biết những điều mọi người đang quan tâm. Mình cũng thấy việc nghe nhiều giúp mình cải thiện kỹ năng nghe, phát âm tốt hơn và nhớ được vài thành ngữ hoặc cụm từ để áp dụng.
Mình cũng nghe các kênh dạy tiếng Đức và tiếng Anh (mình tranh thủ học thêm tiếng Anh bằng cách này). Lúc rảnh, mình nghe các kênh self-help, chủ yếu là bằng tiếng Việt hoặc tiếng Đức, thỉnh thoảng nghe tiếng Anh. Lúc cần suy nghĩ hoặc thư giãn, mình nghe nhạc không lời. Có lúc mình cũng nghe kênh của những người mình quen biết ở trường cũ. Nghe lại giọng của những người quen và được chìm đắm trở lại trong những kỷ niệm của những ngày tháng sinh viên, cảm giác như những người bạn cũ vẫn cùng mình đồng hành trên con đường xa.
Việc nghe đài trên tàu xe vì vậy mà hơn cả thói quen, nó trở thành một thú vui đơn giản của mình.
Bài viết trước
Bài viết sau