#cuocsong
Vậy mà cũng gần nửa năm từ ngày mình viết bài ở đây lần cuối.
Năm nay mình có những chuyến đi rất đáng nhớ. Từ chuyến công tác tháng 4 ở Trung Quốc mà mình có nhắc tới trong bài trước, tới chuyến đi chơi với bạn vè và gia đình ở miền Nam nước Pháp hồi tháng 5, và gần đây là chuyến nghỉ hè ở Việt Nam và Nhật Bản.
Chuyến đi Trung Quốc tuy là đi công tác, có chút vất vả vì đường xa, nhưng cả đoàn khách được chủ nhà đón tiếp vô cùng nồng hậu và niềm nở. Hai chuyến đi còn lại là đi chơi, nên mình cảm thấy được sự thoải mái và tận hưởng nhiều hơn.
Phố cổ ở vùng Dordogne
Mình hay nghe người ta khen về miền Nam nước Pháp, nhưng chưa thực sự hiểu cho đến khi được tự trải nghiệm. Năm ngoái mình đến vùng en Provence 2 lần, một chuyến ngắn chỉ ở Aix là chính, và một chuyến dài hơn, đi thăm thú xung quanh. Năm nay mình đến vùng Dordogne, được tắm mình trong sự yên ả của vùng quê nước Pháp, những làng cổ duyên dáng và những món ăn ngon. Với Nhật Bản cũng vậy, chỉ khi được tự trải nghiệm mình mới hiểu tại sao đất nước, con người và văn hóa Nhật Bản lại đặc sắc và được yêu mến đến vậy.
Một buổi chiều ở Kyoto
Cả hai lần đi chơi, thời tiết không phải lúc nào cũng thuận lợi. Nhưng từ đầu, mình chủ ý chọn mùa thấp điểm để tiết kiệm chi phí và tránh chen chúc, nên không cảm thấy có gì để phàn nàn. Mình luôn có việc để làm vào những ngày mưa, và sẵn sàng ngồi thư giãn ở một quán cafe hay đi dạo trong trung tâm thương mại lúc trời quá nắng nóng. Du lịch với mình là không hối hả.
-
Quay trở lại Đức vào những ngày chớm thu, mấy cây rau thơm Việt Nam của mình trông đến tội. Cũng may là vẫn còn vài gốc khỏe, sống sót được qua những ngày nắng thiếu nước, những ngày trời đột nhiên lạnh. Từ giờ đến cuối năm mình cũng không định đi đâu dài ngày nữa, nên sẽ chăm sóc mấy gốc này tận tình.
Từ ngày tự chạy xe thay vì đi tàu, mình bớt ngại cái lạnh mỗi khi sang mùa. Vì đi xe ấm áp hơn, nên mình không cần mang sẵn nhiều áo quần ấm trên người, mà ngược lại, mình phải mang áo quần đủ thoải mái để lái xe. Khi sợ lạnh, mình chỉ cần mang theo một chiếc áo khoác để trong xe và mang theo vào văn phòng. Theo thời gian, mình cũng tích trữ được nhiều áo quần ấm để mặc hơn trước và quen hơn với thời tiết ở đây.
Nhìn lại thì cuộc sống mấy năm gần đầy của mình là một chuỗi những điều mình gom nhặt qua ngày tháng. Mình gom áo quần ấm, gom kinh nghiệm cho những chuyện thường ngày, gom những mối quan hệ, gom những kỹ năng để càng ngày cuộc sống ở Đức dễ chịu hơn với mình. Nhưng theo thời gian, thú thật mình cũng làm rơi nhiều thứ, trong đó, điều lớn nhất có lẽ là kết nối với gia đình và bạn bè ở Việt Nam không còn sâu sắc hay gần gũi như trước. Tiếc nuối và buồn, nhưng đó là điều không chỉ mình và bất kỳ ai xa nhà đều cần nhìn với lý trí, để nuôi dưỡng niềm tin yêu với hiện tại.
Bài viết trước
Bài viết tiếp theo