#cuocsong
Mình vừa khởi động một pha mô phỏng trên máy tính để kiểm tra thời gian chạy mô hình với bản quyền phần mềm mới. Đây là một mô hình đơn giản mình đã chạy cho hai bài báo cáo của hai năm trước, với bản quyền loại B, chỉ được dùng 1 phần "công lực" của máy. Từ năm ngoái đến nay, mình được cấp bản quyền loại A, được dùng tới 12 phần "công lực" của máy nên mình muốn kiểm tra thời gian chạy để lên kế hoạch về sau.
Nhìn thời gian chạy mô phỏng hôm nay, chỉ nửa tiếng so với trước đây là 2 tiếng rưỡi, tự dưng mình nhớ thời sinh viên quá đỗi - dù tính chất mô phỏng của hồi đó khác xa bây giờ. Thời đó mình "render" mô hình công trình kiến trúc, tức là làm sao từ những bản vẽ kỹ thuật trên máy, qua mô tả vật liệu, ánh sáng thì cho ra một không gian gần như ảnh chụp để trình bày trong bài đồ án. Vì kỹ thuật phức tạp và đòi hỏi máy móc xử lý nặng, mỗi lần "render" là một lần chờ đợi, thường là dài bằng hoặc hơn một giấc ngủ.
Ngày đó, chỉ cần được chợp mắt một lúc trong lúc chờ render đã là một phần (tự) thưởng lớn cho đám sinh viên kiến trúc tụi mình khi thường phải ngủ rất ít vào tuần cuối cùng trước ngày nộp đồ án. Tuần đó căng thẳng đến nỗi, ở trường mình, tất cả các môn học khác không được phép có lớp trong tuần "lên bài", để sinh viên tụi mình tập trung hoàn thành đồ án.
Mình của hơn mười năm sau là một phiên bản khác, chẳng căng thẳng đến vậy, chỉ nhấp nháp chút rượu vang ngon rồi từ tốn ngẫm nghĩ chuyện của ngày xưa...
So với một quãng đường dài học hành, từ lúc nhỏ đến nay là làm nghiên cứu sinh bậc tiến sĩ, thời gian học đại học có lẽ là lúc mình có nhiều khó khăn nhất. Dù không phải lần đầu tiên xa ba mẹ, nhưng lần đầu tiên phải tự chăm sóc lấy mọi việc của bản thân khiến mình chới với vô cùng. Học lực và tâm lý vì vậy cũng ảnh hưởng rất nhiều. Nhưng đó cũng là một khoảng thời gian rất đẹp, khi mình được gặp những người bạn giỏi giang và thú vị mà mình luôn yêu mến và trân quý. Một điều lớn lao nữa là tuy về mặt kiến thức chuyên môn, mình được học từ thầy cô, nhưng về mặt tinh thần, chính các bạn là nguồn cảm hứng với mình từ ngày đó đến bây giờ và có lẽ là mãi về sau trong việc học và cả cách cư xử.
Năm mình vào đại học, trường chia đám sinh viên kiến trúc thành hai lớp qua một bài kiểm tra ngoại ngữ, mà thú thật đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao lại cần chia lớp như vậy. Mình được chọn vào lớp khá tiếng Anh hơn, mà theo quan sát của mình thì bạn bè cùng lớp thuộc nhóm các bạn học hành kiểu con ngoan trò giỏi, trường chuyên lớp chọn. Lớp còn lại là những bạn phóng khoáng hơn. Mười năm sau khi ra trường, nhìn lại thì lớp nào cũng có những bạn rất thành công, không chỉ về chuyên môn mà sở trường khác của các bạn cũng rất tỏa sáng!
Mình không biết nếu vào "lớp phóng khoáng" thì mình sẽ như thế nào, nhưng mà chắc cũng sẽ rất vui. Nhưng nhìn lại bạn bè mình, mình luôn thấy thật sự may mắn vì được gặp những đứa bạn hết sức vô tư và chân tình trong lớp "con ngoan trò giỏi". Trong môi trường như vậy, tụi mình cũng có những cặp bạn bè thân thiết với nhau, nhưng điều tuyệt vời hơn là những nhóm bạn lớn rất vui vẻ và hòa đồng.
Nhớ những ngày "lên bài" ở nhà NA, cả nhóm 5-6 đứa hì hục vẽ bài trong một căn phòng chừng 15 m2. May mà căn phòng có một ban công và cửa sổ lớn, may mà bé An - em NA dễ chịu, may mà đầu ngõ có hủ tíu gõ và nước mía,
Nhớ những ngày ôn thi ở nhà Q, cả đám bấm máy tính trong hoang mang, nhiều lúc chẳng hiểu mấy công thức tính kết cấu, chỉ chực chờ đáp án bên nhóm của "giáo sư" QA gửi sang
Nhớ cả lần "giáo sư" QA nể tình đám bạn, cả đám kéo một tấm bảng đen lớn của lớp học ra sảnh ở lối lên họa thất, ngồi xếp bằng dưới đất hóng "giáo sư" giảng bài để hiểu mà ôn thi,
Nhớ những buổi chiều thứ 6 tuần "lên bài", cả đám nộp bài lên khoa rồi ngồi với nhau ở sảnh tầng trệt, kể chuyện làm đồ án rồi cười rần,
Nhớ những ngày đi chơi xa và rất xa...
Môi trường công việc sau khi tốt nghiệp của mình khác xa các bạn về khoảng cách địa lý và tính chất nghề nghiệp, nên tiếc là mình chẳng còn thân với ai nữa. Nhưng nhờ sự "lành tính" của tập thể mà mình vẫn luôn có thể liên lạc với gần như bất kỳ bạn nào để nói về một chuyện nào đó. Điều tuyệt vời này mình luôn cảm thấy trân trọng. Dù tụi mình ít nói thành lời với nhau nhưng chúng ta vẫn luôn cảm nhận ở nhau sự ấm áp, tử tế và chân thành.
Hẹn gặp lại các bạn vào một ngày nào đó ở Sài Gòn. Thương quý các bạn rất nhiều!
Bài viết trước
Bài viết tiếp theo