#cuocsong
Mấy ngày trước mình mua một quả bơ. Hơn 3 năm ở Đức, đây có lẽ là lần thứ 2 hoặc thứ 3 mình mua bơ.
Mình ít mua bơ là vì thói quen cũ của gia đình từ lúc mình còn nhỏ. Hồi đó sân trước nhà mình có một cây dừa, một cây vú sữa và một cây bơ. Bây giờ nghĩ lại, lạ thay, tất cả những cây này đều gắn liền ký ức của mình với ông ngoại.
Năm ba má xây nhà cũng là năm mình sinh ra. Má lấy hạt giống cây vú sữa từ cây ở lối vào ngõ nhà ngoại đem ra trồng. Có lẽ vì hợp đất, cây nhà mình lại ra sai quả hơn cả cây của ngoại. Má hay nhắc chuyện này, còn mình thì chưa từng thấy cây vú sữa của nhà ngoại... có quả bao giờ.
Đối diện cây vú sữa ở phía sân còn lại là cây bơ. Cây bơ nhà mình là giống bơ sáp, rất ngon và sai quả. Cứ mùa hè là nhà mình có bơ để ăn liên tục và tặng người thân, bạn bè, hàng xóm. Trái bơ là niềm tự hào của má mình. Bơ ngon đến nỗi, dù ngày xưa mình thường ngán vì bị ép ăn bơ, mình cũng phải công nhận rằng mình rất hiếm khi gặp được trái bơ nào có vị như bơ ở nhà mình, ngọt, béo nhưng cũng mọng nước chứ không béo ngậy như nhiều giống bơ Đà Lạt mà mọi người chuộng sau này. Có bơ ngon ở nhà, nên nhà mình gần như không mua bơ ở chợ là vậy.
Nhà ngoại ở quê, còn nhà mình ở phố. Dù không xa mấy, nhưng thỉnh thoảng ông đi khám bệnh cũng ghé ở lại mấy hôm. Những ngày ông ở lại luôn là những ngày mình vui nhất. Mình hồi đó cứ đi học về là quấn ngoại, thích chơi với ngoại vì ngoại dễ chịu và chìu mình. Ngoại là người đầu tiên và có lẽ là người duy nhất cho đến giờ làm kính bằng lá dừa cho mình - với mình hồi đó là một kiệt tác.
Mỗi lần có ngoại, mình bày hết trò này đến trò khác để rủ ngoại chơi với mình. Có lần mình giả vờ nói là con thèm ăn bơ, mà thực tế là mình đã ngán bơ lắm rồi, để ngoại đi lấy cây hái bơ cho mình. Để hái trái trên cao, nhà mình dùng một lưỡi dao và một túi nhỏ buộc vào đầu một cây gậy dài. Lần đó, có lẽ không quen dùng cái cây của nhà mình mà ngoại làm lưỡi dao bị lệch, không hái được nữa. Lúc đó mình đã lăn ra ăn vạ ngoại thật lâu, còn ngoại chỉ cười khà khà, thủng thẳng sửa lại cho mình.
Chuyện nhỏ vậy thôi, chắc chắc ngoại không nhớ và cũng không để ý, nhưng bây giờ, cũng chừng 25 năm sau ngày đó và 20 năm từ ngày ngoại mất, nghĩ lại mình vẫn thấy xấu hổ với bản thân vì cái cách mình đã làm chỉ để gây sự chú ý từ người mình thương.
Cả cây dừa, cây vú sữa, cây bơ đều phải chặt bỏ khi đường trước nhà mình mở rộng, sân trước chỉ còn gần một nửa diện tích. Má đem hạt bơ trồng cây mới ở sân sau nhưng bão Xangsane cũng làm cây bật gốc. Từ đó nhà mình không còn trồng cây ăn quả nữa.
Bây giờ mỗi lần cầm lên một trái bơ, mình đều nhớ cây bơ trong ký ức của gia đình mình, nhớ niềm tự hào của má và nhớ nụ cười hiền lành của ngoại.
Bài viết trước
Bài viết tiếp theo