#cuocsong
Từ tầm hai tháng nay, hoặc có thể là lâu hơn, mình gần như không còn cảm thấy say mê với những việc mình làm. Có lẽ mình biết một vài nguyên nhân dẫn đến tình trạng này, nhưng không nhiều hứng thú để tìm hiểu và giải quyết.
Thỉnh thoảng mình tập trung làm một việc gì đó vì mình thích. Như là hôm qua mình may một cái khăn vuông mất khoảng 2 tiếng vừa cắt may vừa tạo kiểu, chụp hình. Mấy hôm trước mình nấu phở, nấu bún cũng mất chừng đó thời gian.
Có những lúc mình cũng tập trung làm việc, nhưng chỉ là những việc phải làm như dọn nhà mất hàng giờ đồng hồ, hoặc làm việc cho xong. Đôi lúc mình có niềm vui nho nhỏ, khi nhà cửa sạch sẽ hoặc công việc đạt kết quả như ý, nhưng cũng lắm lúc mình thấy không thoải mái, như phải dọn dẹp vì người khác lười, hoặc vì mình nghỉ phép dài mà việc dồn lại không thể làm xong.
Từ nhiều năm nay, mình cũng không có sự say mê trong công việc. Có thể vì mình cũng không cảm thấy cần thiết phải đặt quá nhiều tình cảm vào công việc. Với mình, lựa chọn một công việc hay không là ở sự phù hợp. Nếu phù hợp thì mình làm. Việc học lên tiến sĩ của mình cũng vậy, cũng là một sự phù hợp trong cuộc sống và sự nghiệp, mình không làm vì thích hay say mê.
Mình không biết liệu rằng mình sẽ có lúc say mê điều mình làm không. Nếu có thì mình sẽ có cảm giác thăng hoa nào đó, nhưng nếu không có thì không biết liệu rằng cuộc sống của mình có được trọn vẹn không. Nhưng chắc chắc một điều, mình sẽ không bao giờ hối tiếc vì mình đã luôn chọn sự phù hợp.
-
Hôm nay mình đã giận đến run người, đến mức mình phải thốt nhẹ lên "fuck it!".
Mình biết mình là người hay dỗi và cũng là người dễ nóng nảy. Lúc nhỏ còn ở nhà với ba mẹ, mình thường xuyên thể hiện cảm xúc ra ngoài, có thể bỏ ngang một bữa ăn vì dỗi, nói lớn với người khác vì bực. Gần 15 năm nay mình không sống nhiều với gia đình nữa, không còn cơ hội để làm mình làm mẩy, tự mình cũng học cách kiềm chế cảm xúc và chấp nhận sự khác biệt.
Đã rất lâu rồi mình không còn giận đến run người. Có lẽ một năm mình chỉ giận run 2-3 lần hay sao đó, chỉ những khi có những sự kiện quá đặc biệt.
Lần gần nhất mình giận đến run người như vậy là tháng trước, ở trường mẫu giáo của cháu mình. Lúc mình đến đón, chưa kịp bước chân đến cầu thang để lên lớp cháu ở trên lầu thì đã thấy cháu mình vừa xuống cầu thang, ngược dòng phụ huynh lên đón con cháu và đang khóc tức tưởi gọi tên mình. Hôm đó cô giáo không để ý lúc đón trẻ nên để cháu tự ra về mà không kiếm tra xem có người nhà đến chưa. Thêm việc ngày nào cháu đi học cũng bị bạn đánh, cô biết nhưng khi mình góp ý thì cô cố tình nói dối mình, làm mình càng thêm bực.
Lần trước đó nữa mà mình còn nhớ là từ hồi khoảng tháng 10, 11 năm ngoái, lúc mình bị quịt tiền trắng trợn bởi một người từng mời mình hợp tác làm dự án. Không những quịt tiền, họ còn nói những lời khó nghe. Tiền nong mình có thể quên, dù là số tiền không hề nhỏ với mình, nhưng sẽ khó quên những gì họ đã làm, dù cũng không cố tình nhớ làm gì.
Mình vốn là người hay quên. Những gì người khác nói với mình hay mình nói với người khác, mình không thể nhớ như in từng chữ. Điều thật nhất còn đọng lại sau mỗi cuộc hội thoại, có lẽ làm cảm nhận cá nhân của 2 bên về lời nói của nhau. Với mình, chuyện của hôm nay, lần một là sự đổ trách nhiệm của bản thân người đó lên mình, và lần hai, khi mình hỏi một câu hỏi quá đỗi bình thường, chỉ nhận lại được sự im lặng như mình không có ở đó và đã không nói gì, là một sự thiếu tôn trọng.
Mình đã giận run lên sau lần hai. Mình đã không nói gì nữa từ lúc đó.
Cơn giận này không đến vì một lần nhận được im lặng khi mình hỏi. Những lần khác mình đã giận, có lúc mình nói ra sau đó, có lúc mình im lặng ngay lúc đó và nói sau. Nhưng một cơn giận run người như hôm nay có lẽ là một điều khác. Mình đã nhiều lần chủ động xin lỗi dù có khi mình không biết liệu mình có lỗi ở đâu. Mình đã xin lỗi vì mình muốn có không khí thoải mái hoặc vì nghĩ mình có lỗi ở đâu đó, chỉ là mình đã chưa nhận ra. Cũng đã rất nhiều lần, như sau lần 1 hôm nay, mình chủ động bắt chuyện vì mình thấy không đáng để căng thẳng.
Mình cũng chưa biết mình cần phải làm gì và cũng chưa muốn làm gì để "sửa" lại không khí này. Điều cần làm nhất là dành thời gian cho bản thân mình để có lại sự thoải mái, tập trung và biết đâu lại là một giây phút ngắn ngủi nào đó say sưa làm một điều gì để quên những cảm xúc mình không muốn có.
Bài viết trước
Bài viết sau