#cuocsong
Ngày thứ bảy, thay vì nghỉ ngơi nhịp nhàng thì mình nằm lười ra nghe nhạc, nghe radio. Mình nghe kênh của HĐ, hoặc TE - một anh quy hoạch sư học trên mình một khóa. Lúc còn đi học, mình biết đến TE vì ảnh hoạt động năng nổ ở trường, vì mình với ảnh có nhiều bạn chung, và vì quán cafe ảnh mở một thời là một trong những quán cafe mình thích.
Những sự gắn kết để mình biết về TE tuy ở đó nhưng lại mơ hồ. TE hoạt động năng nổ ở nhiều lĩnh vực, quen biết rộng khắp và liên tục đi đó đây. Trong vòng gần 10 năm sau ngày ra trường, mình vẫn không ngừng biết thêm về TE, vẫn không thôi ngạc nhiên về con người này, và vì vậy càng "củng cố" một niềm tin rằng mình chỉ biết họ ở mức... mơ hồ.
Mình quý nhiều thứ TE làm. Một trong số đó là cho mình cơ hội được nghe nhạc từ những giọng ca giản dị mà đầy khí chất của trường Kiến. Từ những sự kiện âm nhạc ở trường thời mình còn đi học, đến sự kiện nhỏ ở quán cafe của TE và sau đó, và đến tận bây giờ, khi TE làm kênh HĐ trên OnMic và mời những người bạn cũ ở trường Kiến đến hát, đối với mình đều là những bữa tiệc âm nhạc ấm cúng.
Mình đã vui sướng biết bao nhiêu khi trên đường đi làm về, mở kênh của HĐ lên được nghe lại lối hát cũ đặc trưng của đội văn nghệ trường Kiến, được nghe những người quen biết cũ trò chuyện với nhau, được gợi nhớ về những khoảng thời gian chung, mình cùng bạn bè đã có ở trường Kiến trúc. Nhờ vậy mà tuy ở xa Việt Nam, mỗi lần trên đường về nhà, mình cảm thấy có dịp được gặp lại những ký ức cũ, cho dù sự thưởng ngoạn cũng thật cô đơn. Những khoảnh khắc đó trong đời có thể sẽ không có lại, nên mình thấy trân quý vô cùng.
Cơn mưa tháng 5 là bài hát cuối cùng mình nghe từ kênh của HĐ sau giấc ngủ trưa mơ màng. Tuy không có sự tiếc nuối như trong bài hát, nhưng mình cũng có một nỗi hoài niệm, cũng lạc bước trên phố quen để tìm về những ký ức cũ, một phần tuổi trẻ đã qua ở SG, ở trường Kiến và trong vòng tay bạn bè thân thương.
Bài viết trước
Bài viết sau