#cuocsong
Hôm qua MN gọi mình. Đó là lần đầu tiên 2 chị em nói chuyện với nhau trên điện thoại đến 3 tiếng đồng hồ.
Hôm qua chỉ là một ngày trong tuần bình thường. Mình đi làm về rồi nấu ăn, ăn một mình, định có một buổi tối thong thả thì MN gọi.
MN và mình dù quý nhau nhưng trước giờ không quá gắn bó. Cuộc sống hiện tại của hai chị em cũng có nhiều điểm tương đồng, có thể chia sẻ đôi chút với nhau nên thỉnh thoảng tụi mình gặp nhau hoặc nhắn tin nói chuyện không đầu không cuối.
Vậy mà sau cuộc nói chuyện hôm qua, cũng như một lần nói chuyện khác trước đây, mình thấy có chút buồn. Mình suy nghĩ mãi tại sao mình lại chùng xuống, M cũng hỏi tại sao mình có vẻ buồn, nhưng mình cũng không biết phải trả lời thế nào. Cho đến hôm nay mình mới ngờ ngợ hiểu ra tại sao.
Tụi mình đã nói về những điều vô thường.
-
MN nhắc mình chuẩn bị cho những điều vô thường trong cuộc sống. Điều đó mình thấy dễ hiểu nhưng không muốn suy nghĩ đến trong giai đoạn này.
Mình chỉ muốn có sự an yên. Mình muốn bớt lại sự đòi hỏi ở người khác và muốn mình bản thân nhẫn nại hơn. Mình không chắc điều đó làm cho những người xung quanh mình cảm thấy dễ chịu hơn không, nhưng ít ra mình sẽ đỡ thấy khó chịu hơn với những điều mình không thích ở xung quanh mình.
Sự nhẫn nại mà mình có bây giờ là từ trải nghiệm của hai năm vừa qua, khi phải đối diện với một cuộc sống khác những gì trước đây mình đã trải qua. Nếu là trước đây, mình sẽ dễ phật lòng với những mâu thuẫn nhỏ, nhưng bây giờ mình hoặc im lặng cho qua, hoặc im lặng và góp ý vào một thời điểm khác, hoặc góp ý nhẹ nhàng, vui vẻ. Đó là điều mình làm không phải chỉ với gia đình nhỏ của mình và cả với gia đình của mình ở Việt Nam. Mình đoán là lần vừa rồi về VN, mọi người cũng có thể nhận ra mình đã điềm tĩnh hơn trước.
-
Cuộc nói chuyện với MN tuy không liên quan đến bạn bè, nhưng làm mình nhớ tới một người bạn thân. Hơn 1 tháng nay, bạn mình đột ngột im lặng với tất cả mọi người, trong đó có mình.
Đây không phải là lần đầu tiên bạn mình như vậy, và gần như từ lúc quen biết nhau đến giờ, mình đã tập làm quen với sự "ngừng có mặt" đột ngột này. Trước đây mỗi lần như vây, mình buồn, nhưng qua thời gian mình chỉ đơn giản nghĩ là bạn cần thời gian cho chính mình, rồi bạn sẽ quay lại. Và đúng là bạn đã luôn quay.
Nhưng bây giờ mình thực tế hơn một chút, mình thấy sự im lặng đột ngột này tạo cho người khác một sự suy tư không cần thiết. Trước đó trong một thời gian dài, tụi mình đã nhắn tin với nhau mỗi ngày, gắn bó hơn bất kỳ người bạn nào khác của mình. Sự im lặng này về phía mình có chút hụt hẫng, như một ngày nọ bỗng đón nhận một điều "vô thường" không cần thiết. Sẽ dễ chịu hơn cho mình nếu trước khi im lặng, bạn nhắn mình bạn cần thời gian cho bản thân.
Nhưng không sao, đó cũng chỉ là cảm xúc của cá nhân mình trong thời điểm này thôi. Ghi ra nỗi buồn rất thật cũng chỉ để quên. Sau này đọc lại cũng chỉ để biết rằng mình đã từng có một nỗi buồn vậy thôi.
Còn bạn quý thì vẫn luôn là bạn quý!
Bài viết trước
Bài viết sau