#sach
Tiểu thuyết "The thorn birds" có hai tên trong tiếng Việt. Một là "Tiếng chim hót trong bụi mận gai" và tên thứ hai dịch theo tựa sách trong tiếng Pháp "Những con chim ẩn mình chờ chết". Cả hai tên đều về những con chim gai, loài chim mà trong đời chỉ hót một lần rồi chết. Mình thích tên đầu tiên hơn, vì mình không thích sự "chờ chết", mà mình thấy "tiếng hót" mới là cái đáng để trông đợi.
Trước đây mình có thói quen ghi chép một chút sau khi đọc sách hoặc xem phim. Mình ghi vì muốn kể lại, như kể chuyện với một người bạn, và vì mình không muốn quên mất những cảm xúc hay suy nghĩ mình đã có, dù chỉ là thoáng qua, với một cuốn sách hoặc một bộ phim. Bây giờ mình cố gắng xây dựng lại, vì mình thích có thói quen này.
Mình không nhớ lần cuối mình đọc một cuốn tiểu thuyết là khi nào. Mình chỉ nhớ có lẽ là cách đây khoảng 2-3 năm rồi, lúc mình đọc lại cuốn Hai số phận. Nhưng coi lại Goodreads thì đó là Jane Eyre, mình đọc xong vào ngày 7/6/2021, đánh giá 4/5 sao. Bây giờ mình hoàn toàn không nhớ nội dung truyện. Thậm chí khi đọc lại tóm tắt, mình cũng chẳng có một ký ức nào về các nhân vật và tình tiết chính. Đó là lý do mà mình càng phải ghi lại mỗi lần đọc xong.
-
Cuốn tiểu thuyết lần này tuy rất thu hút nhưng mình gần như không có nhiều cảm xúc khi đọc. Mình đã tranh thủ tất cả thời gian mình có trên đường đi làm để đọc ngấu nghiến, không để ý không gian xung quanh, cái nóng nực khó chịu mấy ngày qua và thời gian chờ tàu xe thường dài hơn sự sẵn lòng của mình.
Hai trong các cảm xúc hiếm hoi mà mình có trong câu chuyện gắn với hai tình tiết không mấy nổi bật: (1) tiếc thương lúc ông Pady qua đời và (2) hơi nóng trong người, một lúc nào đó tác giả tả về Meggie trước lúc làm tình, có lẽ là sau khi cưới Luke (?!). Hai cảm xúc khác, có lẽ là sự hài lòng, gắn với những tình tiết đáng nhớ hơn: (3) khi cha Ralph gặp Meggie ở đảo và (4) khi Meggie gài bẫy Luke sau đó.
Số (1) là khi mình tiếc thương Pady vì ông qua đời đột ngột và cô đơn trong đám cháy. Tuy Pady là cha của nhân vật chính, ông không có một vai trò quá quan trọng trong toàn bộ nội dung truyện. Số (2) là một phản ứng bình thường của người đọc, và mình thậm chí còn thấy hơi lạ, vì đó không phải là lúc Meggie gần gũi với cha Ralph hay là lần đầu biết đến những cảm xúc của phụ nữ mà lại là một lần làm tình không có nhiều cảm xúc giữa Meggie và Luke. Số (3) khiến mình hài lòng vì cuối cùng cha Ralph cũng một lần sống trọn vẹn với cảm xúc của bản thân mà không có gì phải e dè và vì Meggie cuối cùng có được thứ mà cô ấy chờ đợi cả cuộc đời. Số (4) là lúc Meggie gài bẫy với Luke làm tình với mình để hợp thức hóa đứa bé trong bụng, vốn là con của cha Ralph. Mình hài lòng với tình tiết này, vì cuối cùng Meggie cũng có một lần quyết liệt với khát khao của mình.
Kể ra nghe vẫn có vẻ nhiều cảm xúc, nhưng thực sự đối với tiểu thuyết kinh điển, mình nghĩ mình đã đọc toàn bộ câu chuyện gần như với sự vô cảm. Bởi vì càng đọc, mình càng không cảm thấy thuyết phục rằng Meggie và Ralph có thể có một cái kết. Dù cảm xúc là có thật từ cả hai phía, mình nghĩ người ta cũng cần sự sáng suốt nhất định để phân định giữa những ưu tiên trong cuộc sống. Và một khi đã chọn lựa thì cần phải có trách nhiệm với hành vi của mình. Ưu tiên trong cuộc sống của Ralph là thờ phụng tôn giáo và phát triển công danh; điều đó quá rõ ràng để mình có thể trông chờ một cái kết khác, và mình cũng nghĩ như vậy cho vai của Meggie. Mà có thể mình không phải là Meggie, nên nói chuyện lý trí nghe có vẻ đơn giản, nhưng khi yêu thì chuyện gì cũng có thể khác.
Mỗi lần đọc một tiểu thuyết hoặc truyện ngắn mà lại có cảm nhận khác với số đông, mình lại tự hỏi liệu có khác không, nếu mình đọc nó tầm 10 năm trước, lúc có nhiều mơ mộng về tình yêu, hay là 20-30 năm sau, khi đã có thể có nhiều trải nghiệm hơn, mình sẽ khao khát nhiều hơn vào sự dấn thân trong một cuộc sống vốn ngắn ngủi? Biết đâu vào những lúc đó, mình sẽ thật sư trông đợi nhiều hơn ở Meggie và Ralph, để rồi cảm thấy xót xa cho một chuyện tình yêu không có một cái kết trọn vẹn.
Bài viết trước
Bài viết sau