#owd
Có lẽ mình chưa từng có lúc nào đang đi mà ngã, hoặc đã từng nhưng vì không quá đau đớn nên mình ngồi ngẫm nghĩ mất vài phút vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng mình đã và có thể cũng còn đi đứng loạng choạng trong nhiều năm vì thiếu tự tin vào bản thân với hội chứng thường gọi là „impostor syndrome” (hội chứng kẻ giả mạo). Đây là hội chứng của những người bị ám ảnh rằng rồi một ngày, người khác sẽ nhận ra mình chỉ đang giả vờ giỏi giang hay thông minh, và rằng mình không xứng đáng với những gì mình được nhận. Hội chứng này càng rõ ràng hơn khi mình càng bước xa hơn trên con đường phát triển bản thân, từ môi trường nhỏ ra nơi rộng lớn hơn và gặp được nhiều người giỏi giang hơn trước.
Để bớt loạng choạng, mình đã và đang cố gắng mỗi ngày để sống với ít hoài nghi và nhiều tin tưởng hơn. Mình ghi nhận những nỗ lực của bản thân, làm bạn với chính mình để cùng tập trung vượt qua những thử thách cá nhân, và nhắc mình nhìn nhận cơ hội trong khó khăn. Dần dà, những điều mình làm được tạo một cơ sở về tinh thần để mình tiếp tục hành trình của mình như một chiến binh vui vẻ.
Mình nhìn lại để ghi nhận rằng, mình đã phải nỗ lực rất nhiều mới có được những điều mình có ngày hôm nay: một cơ thể khỏe mạnh hơn ngày hôm qua, một người bạn đời tử tế, một công việc mà mình mơ ước từ nhiều năm trước đây và một cơ hội quý giá để được tự do phát triển trong một vài năm với định hướng mình yêu thích. Vui và lấy làm tự hào với những gì mình đang có mới là thái độ đúng mà mình nên có.
Và người ta cũng không thể ngại sóng to khi đi ra biển lớn. Mình muốn đạt được những gì mình chưa có, mình phải dấn thân làm những gì mình chưa làm. Cùng lúc đó, mình tập trung hơn vào việc chăm sóc nhu cầu và cảm xúc của bản thân. Từng bước một, kiên định vượt qua từng ngọn sóng, mình đã thấy bản thân càng thêm vững chãi.
Đọc thêm về chủ đề: https://www.facebook.com/groups/onwritingdaily/posts/358589999244481/
Bài viết trước
Bài viết sau